Đọc Full Truyện Cười Trào Phúng của Võ Tòng Đánh Mèo, truyện châm biếm, truyện cười hay
Có tiếng gọi ngoài cổng, cụ giáo tập tễnh bước ra. Thấy thấp thoáng bóng xe ôm Grab, cụ giáo xua tay: “Nhầm địa chỉ rồi anh nhé! Tôi không đặt xe!”. Nói xong, vừa định quay vào, cụ đã nghe giọng anh xe ôm nghẹn ngào: “Thầy không nhận ra con sao? Con là Tuấn, lớp trưởng lớp K69 của thầy ngày trước đây!”. Cụ giáo không giấu nổi vẻ bất ngờ, lại gần, nheo mắt nhìn thật kỹ anh xe ôm: “Có phải là Tuấn, thủ khoa cả […]
Thằng bạn tôi trước là một tay chuyên đi đòi nợ thuê. Bẵng một thời gian không liên lạc, hôm rồi gặp lại, nó khoe đã chuyển sang làm nhà văn, mà lại là nhà văn nổi tiếng, sách ra tằng tằng như ốc bươu vàng đẻ trứng, đặt tay lên phím là văn phun ra thành dòng như vận động viên su-mô đi té re. Nó giờ nó “hot” lắm: mỗi lần ra sách là độc giả chen chúc xếp hàng chật cứng trước cửa nhà xuất bản tranh […]
Vợ hắn chết cách đây gần chục năm do bị một mảng bê tông trên tuyến đường sắt Cát Linh – Hà Đông đang thi công rơi trúng đầu. Để tang vợ xong, hắn lấy vợ hai, và từ đó bắt đầu xuất hiện sự lạ: bình thường không sao nhưng cứ mỗi lần hắn và vợ hai định “giao ban” là vợ cả lại hiện về thò tay bóp chặt dái hắn rồi xoắn như mì vằn thắn. Hắn đi xem, thầy bảo vợ hắn chết oan, hồn không […]
Sáng nay tôi đi đá phò, vô tình gặp lại thầy Dùi – người thầy rất đáng kính đã tận tình chỉ dạy tôi hồi mới chập chững bước vào nghiệp văn chương. Thầy Dùi đá ngay giường bên cạnh, vừa đá thầy vừa quay sang hỏi: “Sao lâu nay không thấy con ra sách?”. Tôi vừa phành phạch, vừa đáp: “Dạ, con không tìm được đề tài!”. Thầy ư ử: “Con thử viết về lòng nhân ái đi”. Tôi thở hồng hộc: “Khó tìm nguyên liệu thầy à!”. Thầy […]
Hôm ấy tôi đi làm về, thấy nhà nồng nặc hôi thối, bèn hỏi vợ: “Nhà mình có mùi cứt à?”. Vợ bảo: “Không phải cứt. Là thuốc giảm béo của em”. Nói rồi vợ đưa lọ thuốc lên mồm tu cái ực, nhìn mặt vợ nhăn lại, tôi biết vợ rất cực. “Nhưng anh thấy em có béo đâu?” – tôi nói bằng giọng vừa thương vừa bực. Vợ vừa liếm liếm để khỏi sót chỗ thuốc dính bên mép, vừa đáp: “Đàn bà béo giống như đàn ông […]
Thằng em họ tôi đưa bạn gái về ra mắt, có sắp mấy mâm cơm nên tôi cũng được mời qua ăn. Bạn gái nó khá ngon, mặc cái váy ngắn đến gần rốn (chính xác hơn là cách rốn một gang), không biết có phải vì thế không mà cụ nội của thằng em họ tôi – năm nay 90 tuổi, râu tóc bạc phơ – cứ nhìn bạn gái nó chằm chằm làm con bé ngượng ngùng. Rồi cụ ghé tai con bé hỏi: “Cụ có thể sờ […]
Tôi không bao giờ quên buổi chiều hôm ấy, khi tôi đang ngồi ôn thi đại học trước thềm nhà thì một cụ già râu tóc bạc phơ bước vào xin nước uống. Uống xong, cụ không đi ngay mà cứ đứng đấy nhìn tôi chằm chằm. Tôi còn chưa kịp nói gì thì cụ già đã cất lời: “Con đang lo sợ môn thi ngày mai đúng không?”. “Sao cụ biết?” – tôi thốt lên ngạc nhiên, vì quả thực đó là môn tôi bị mất gốc và không […]
Thôn Lởm là thôn có tinh thần tự hào và lòng yêu thôn rất cao bởi bà con trong thôn luôn ưu tiên sử dụng những sản phẩm “Made in thôn Lởm”. Các doanh nghiệp của thôn Lởm cũng rất khéo léo lựa chọn những câu sờ-lâu-gần đánh vào lòng tự hào yêu thôn của bà con. Chẳng hạn như doanh nghiệp giày dép Bi-Đát (ăn theo thương hiệu Bi-tít và A-đi-đát) thì lấy sờ-lâu-gần là “Nâng niu bàn chân Lởm”; doanh nghiệp bao cao su Ô-Uế (ăn theo Ô-Kê) […]
Dân tài xế thường gọi ô tô là “vợ hai”, hắn thấy so sánh thế không đúng lắm, bởi ô tô mang đến sự phấn khích, sảng khoái, còn vợ – dù là vợ hai – thì chủ yếu cũng vẫn là gây ra sự ấm ức, phiền toái; ô tô cho ta cưỡi lên, ngoan ngoãn để ta điều khiển, còn vợ thì cưỡi lên đầu lên cổ ta, và muốn ta ngoan ngoãn để vợ điều khiển. Với hắn, ô tô giống như mối tình đầu hơn: Khi […]
Hôm trước tôi và hắn đang ngồi trà đá ở căng tin thì em Linh đi qua và liếc nhìn đắm đuối: tôi chắc chắn Linh nhìn tôi, còn hắn lại khăng khăng là Linh nhìn hắn. Em Linh quê Quảng Ninh, rất xinh, thông minh, da láng mịn, ngực núng nính, mắt ướt gợi tình, bởi thế tôi và hắn đều thích. Chúng tôi thỏa thuận: Thằng nào tán được em Linh thì thằng ấy hưởng, thằng còn lại không được phép cay cú và phá đám; cạnh tranh […]
Quốc vương xứ Đao Lồng tuổi cao sức yếu, lại mắc bệnh vô sinh nên không có con nối ngôi, bởi thế, ngài dự định sẽ tổ chức một cuộc thi với mong muốn tìm ra được học sinh giỏi nhất Vương quốc để truyền lại ngai vàng. Biết được ý định ấy của chồng, Hoàng hậu xứ Đao Lồng không cam lòng. Bà gọi quan Tể tướng – cũng là nhân tình của mình – đến và bảo: “Chàng vẫn nói rằng chàng không muốn chúng ta lén lút […]
Ông chú họ tôi ở làng bên, nghe kể là sau một lần bị sét đánh thì tự nhiên lại biết xem bói, và chỉ xem chuyên về mảng ngoại tình. Chú không xem bằng bài, bằng lá, hay bằng chỉ tay, mà xem bằng mông (với nam) và bằng vú (với nữ). Chỉ cần nhìn mông (hoặc vú) là chú biết ngay người đó có ngoại tình hay không, nếu có thì ngày nào, giờ nào, nhà nghỉ nào, phòng nào, dùng hết mấy cái bao… hầu hết khách […]
Từ trong quán phò ra, tôi bắt gặp một cụ già rất kì lạ, tóc tai lòa xòa, đứng phía bên kia đường nhìn vào trong quán phò với ánh mắt thèm thuồng: cụ đứng khoảng năm, bảy phút, im phăng phắc như bị thôi miên, rồi bỗng cụ lắc mạnh, rùng mình một cái và bừng tỉnh. Nhìn cụ, tôi nhớ lại thời sinh viên, đi qua mấy quán phò như này, tôi cũng thèm thuồng phát điên, nhưng không có tiền, nên chỉ biết đứng nhìn. Tôi móc […]
“Chồng ba” là phim được điện ảnh Lào làm lại dựa theo phim “Vợ ba” của Việt Nam. Vì Lào theo chế độ mẫu hệ: trọng nữ khinh nam, nên phải đổi tên phim thành “Chồng ba” cho nó phù hợp với văn hóa. Chuyện phim bắt đầu bằng khung cảnh đám cưới của người chủ gia đình là bà Mông Mảy Nhưng Hơi Chảy (khoảng năm chục tuổi) với người chồng thứ ba là cậu Chim Khỏe Nhưng Hơi Ghẻ (mười bốn tuổi). Lần đầu lên thuyền hoa về […]
Chân trời phía tây đỏ rực như quả cam Tàu, khác chỗ là cam Tàu để cả tháng vẫn đỏ, còn phương tây thì chỉ lát nữa thôi sẽ tối sầm, nhường chỗ lại cho màn đêm u tịch. Trên cái nền trời đỏ rực ấy cắt hình rõ rệt những chiếc cột điện lêu nghêu, khẳng khiu như những cây thánh giá. Liên quan quá: nhắc đến thánh giá, người ta sẽ nhớ đến Chúa, sẽ gọi tên Chúa; còn nhắc đến cột điện, người ta sẽ nhớ tới […]
Chỉ cần nghĩ lại quãng thời gian ấy thôi, là tôi đã thấy rùng mình rồi… Đó là thời điểm mà cả làng tôi chỉ có độc nhất một quán phò của lão Nhồn, bởi thế nên lão tha hồ hách dịch, chèn ép, coi thường khách: lão tuyển về những em phò hết đát, sùi mào gà, giang mai, hoa liễu, bệnh tật đầy mình; khách đến quán từ trưa nhưng phò trục trặc, delay đến chiều mới được đá; lão thản nhiên tăng giá mà không cần quan […]